Chi tiết bài viết

Một học sinh tật nguyền giàu nghị lực

15:7, Thứ Sáu, 17-6-2011

Tôi gặp lại em trong lễ bế mạc giao lưu học sinh giỏi lớp 5 toàn tỉnh. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt em, vỡ òa thành những giọt nước mắt trên mặt người mẹ trẻ khi Ban tổ chức xướng tên em với giải ba HSG Toán - Tiếng Việt toàn tỉnh.

Người bố nắm lấy cánh tay tật nguyền của em, đôi mắt rưng rưng vì sung sướng. Với gia đình bé nhỏ của họ, đó là thành quả của những năm tháng dài, sống trong buồn khổ khi đứa con trai bé bỏng sinh ra đã là một đứa trẻ kém may mắn.

Em là Nguyễn Lê Khánh Hà, học sinh lớp 5A, Trường Tiểu học số 1 Sơn Trạch (Bố Trạch).

Nước mắt

Cho đến hôm nay, anh Nguyễn Ngọc Phương vẫn không thể quên được một buổi chiều mùa đông 11 năm về trước. Đó sẽ là những ký ức ám ảnh mãi cuộc đời anh. Ngày đó, vì bận công việc, anh không thể ở bên khi vợ anh, chị Lê Thị Mỹ Thanh chuẩn bị lâm bồn. Chín tháng mười ngày, đôi vợ chồng trẻ đã dồn tất cả tình yêu thương và hy vọng vào con, mong chờ từng giây phút đón đứa con đầu lòng chào đời. Hay tin vợ sinh con trai, anh vội vã trở về nhà. Niềm vui vỡ òa trên khuôn mặt người bố trẻ, nhưng khi ôm lấy đứa con đỏ hỏn vào lòng, anh như chết lặng. Cánh tay bên trái của con không có bàn tay. Tất cả hy vọng tưởng chừng sụp đổ. Anh đau đớn nhìn vợ. Chị Thanh òa khóc nức nở. Nỗi đau đè nén lên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ kể từ ngày đó.

Đứa con trai của anh chị lớn lên, cũng bụ bẫm, dễ thương như biết bao đứa trẻ bình thường khác. Nhưng những lúc thấy con chơi đùa chỉ với một bàn tay, lòng anh chị đau như cắt. Từ lúc Khánh Hà được sinh ra cho đến giờ, chị Thanh không nhớ hết đã bao lần mình ôm con khóc thầm trong đêm. Nhìn con say giấc ngủ với cánh tay không lành lặn, từng khúc ruột của chị như muốn đứt lìa.

Ngày đầu tiên bé Khánh Hà bước vào lớp 1, trở về nhà, em cứ ôm lấy ba mà khóc: ''Các bạn gọi con là ''thằng cụt''. "Khi mô thì tay con dài ra hả ba?''. Nghe câu hỏi ngây thơ của con, chị Thanh quay mặt đi giấu vội giọt nước mắt. Anh cố gắng nở nụ cười để động viên con nhưng lòng quặn thắt. Tuyến lệ khô cằn của người đàn ông chỉ chực trào ra. Anh nghẹn ngào nhớ lại: ''Mình không biết trả lời con thế nào, chỉ biết động viên con cố gắng ăn uống rồi tay sẽ dài ra''. Rồi những ngày đầu khó khăn ấy cũng qua đi. Khánh Hà lớn lên trong sự yêu thương của ba mẹ. Dường như thấu hiểu được nỗi đau vẫn chôn chặt trong trái tim ba mẹ, em không còn thắc mắc trước sự thiếu hụt của cơ thể mình. Càng hiểu nỗi bất hạnh của con, anh chị càng dồn hết tình yêu thương của mình cho đứa con bé bỏng. Từng ngày, trong căn phòng tập thể chật chội của Trường Tiểu học số 1 Sơn Trạch, tổ ấm bé nhỏ của họ đã nương tựa vào nhau để cùng lau khô những giọt nước mắt bất hạnh. Rồi đứa con thứ hai ra đời, một đứa trẻ lành lặn, bụ bẫm đã hàn gắn lại những nỗi đau trong lòng đôi vợ chồng trẻ. Nhưng những lúc nghĩ đến đứa con trai bất hạnh, tự sâu thẳm trái tim họ, nỗi đau ấy vẫn chưa hề nguôi ngoai.

Nuôi lớn ước mơ

Lần đầu tiên gặp Khánh Hà là lúc chúng tôi đến thăm Trường Tiểu học số 1 Sơn Trạch ngay sau trận đại hồng thủy tháng 10-2010. Cậu bé thu hút người đối diện bởi ánh mắt thông minh và dáng vẻ nhanh nhẹn. Cả khu tập thể giáo viên của Trường Tiểu học số 1 Sơn Trạch coi Khánh Hà như đứa con chung của họ. Sự ngoan ngoãn và nghị lực hơn người của em đã khiến tất cả những ai dù mới gặp cũng dành cho em một tình cảm đặc biệt. Khánh Hà chăm ngoan và học giỏi tất cả các môn nhưng có năng khiếu nổi trội nhất ở môn Toán. Nể phục trước những nỗ lực trong học tập và trong cuộc sống, bạn bè đã không còn ác ý trêu đùa em nữa. Những khiếm khuyết trên cơ thể đã được em bù đắp bằng chính nghị lực vươn lên và những kết quả mà em đã đạt được.

Năm học 2010-2011 là thời điểm cậu bé Nguyễn Lê Khánh Hà đạt được nhiều kết quả cao trong học tập. Những giải thưởng, Giấy khen em nhận được đã phần nào bù đắp những thiếu hụt trong cuộc sống của em. Kết thúc cuộc thi giao lưu học sinh giỏi Toán - Tiếng Việt toàn tỉnh, thầy và trò Trường Tiểu học số 1 Sơn Trạch đón em về trong niềm hân hoan bởi giải ba em vừa nhận được. Niềm vui chan chứa trên từng khuôn mặt thầy cô, rạng rỡ trên khuôn mặt của bạn bè em. Đây là lần đầu tiên, ngôi trường nhỏ của mảnh đất nghèo khó này có học sinh đạt kết quả cao tại một sân chơi trí tuệ cấp tỉnh. Hơn ai hết, những người thầy, người cô ngôi trường này hiểu sâu sắc những nỗ lực mà Khánh Hà đã thể hiện trong suốt những năm học qua. Cùng với giải ba giao lưu học sinh giỏi Toán - Tiếng Việt toàn tỉnh, giải nhì giải Toán qua mạng và giải ba Olympic Tiếng Anh qua mạng internet cấp huyện, đó là quả ngọt của những ngày thấm đẫm mồ hôi và nước mắt.

Tại những cuộc thi này, cậu thí sinh nhỏ tuổi Nguyễn Lê Khánh Hà đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với các thầy, cô giám thị. Chỉ với một bàn tay, em vẫn có thể bấm từng nút bàn phím một cách nhanh nhạy. Trong đôi mắt đen đang tập trung vào màn hình máy tính có một nghị lực và một niềm tin mạnh mẽ mà ít ai có được. ''Em dùng cánh tay phải để gõ bàn phím, còn dùng khuỷu tay trái để bấm phím "Enter". Em biết là so với các bạn khác, em vẫn đánh máy chậm hơn nhiều nên em đang cố gắng để tập đánh bàn phím bằng một tay một cách nhanh nhất", Khánh Hà cười.

Khánh Hà đam mê vẽ tranh. Sau những ngày học tập căng thẳng, em lại lấy phẩm màu ra vẽ lại bức tranh cuộc sống quanh mình. Dù đã sớm nếm trải những bất hạnh của số phận nhưng qua lăng kính của em, cuộc sống quanh em vẫn một màu tươi sáng. Tại cuộc thi vẽ tranh bảo vệ môi trường do BQL Dự án Phát triển du lịch bền vững tiểu vùng sông Mê Kông tổ chức, cậu học trò khuyết tật Nguyễn Lê Khánh Hà đã xuất sắc giành giải nhất. Bức tranh của em vẽ một cậu bé chèo thuyền dọc bờ biển để vớt những váng dầu đen đang làm ô nhiễm vùng biển quê hương em. Đối với một cậu học trò được sinh ra và lớn lên ở vùng đồi núi Sơn Trạch như Khánh Hà, biển chỉ được tái hiện lại bằng những gam màu của trí tưởng tượng và những ký ức mờ nhạt của những ngày được về thăm vùng biển quê nội. Nhưng với năng khiếu vẽ tranh bẩm sinh, em đã vẽ nên một bức tranh sống động và giàu giá trị nhân văn.

Em bảo ước mơ lớn nhất là lớn lên được trở thành một kiến trúc sư giỏi. Ngày từng ngày, Khánh Hà đang cố gắng vượt qua những thiệt thòi trong cuộc sống để vươn lên thực hiện ước mơ đáng quý của mình. ''Em sẽ không để cho ba mẹ phải thất vọng về em'', cậu bé mạnh mẽ khẳng định. Bên cạnh em, anh Phương nhẹ nhàng nâng cánh tay tật nguyền của con, đôi mắt lấp lánh tự hào.

Báo QB số 118 - 2011

Các tin khác

Thông báo mới

VB mới

Chủ tịch HCM và đại tướng Võ Nguyên Giáp

Thông tin tuyên truyền (PBPL ... DVC)

Footer Quảng Bình

Lượt truy cập